Cô ấy hay mè nheo lắm. Một ngày không than thở đôi ba câu là y như thiếu gì đó. Cô ấy nhạy cảm, dễ tổn thương, nhưng cũng dễ mủi lòng. Vừa khóc xong đã lo tôi có mệt không, có ăn cơm chưa, có làm việc quá sức không. Người ta hay nói những người hay khóc là yếu đuối, nhưng với tôi, cô ấy là một kiểu mạnh mẽ khác: mạnh mẽ trong cách quan tâm người khác, dù bản thân đôi lúc lại chẳng tự bảo vệ nổi. Cô ấy không hoàn hảo, nhưng hiền lành, ấm áp, và yêu thương bằng cả tấm lòng. Và tôi nghĩ… mình may mắn, khi được cô ấy mè nheo, được cô ấy khóc trước mặt vì ít nhất, cô ấy tin tôi sẽ không rời đi.