Trong cuộc đời rộng lớn này, có những mối nhân duyên thật giản đơn — chỉ một ánh nhìn, một lời nhắc khẽ — nhưng lại trở thành sợi dây gắn kết hai con người suốt cả cuộc đời.
Câu chuyện tình yêu của chúng mình cũng bắt đầu từ một duyên lành như thế.
Từ hai cô cậu học trò xa lạ, chúng mình cùng đỗ vào trường THPT Nguyễn Gia Thiều. Dù không học chung lớp, nhưng thỉnh thoảng cả hai vẫn gặp nhau trên sân trường, giữa những giờ ra chơi đầy nắng.
Và vào kì thi cuối kì năm lớp 10, chúng mình đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh trong phòng thi môn Tiếng Anh. Khi Minh đang loay hoay chưa biết xoay xở thế nào, thì Ly — cô bạn có mái tóc xoăn nhẹ như sợi mì và đôi mắt sáng trong veo — khẽ nghiêng người, thì thầm nhắc cậu một đáp án. Một hành động nhỏ thôi, nhưng đủ để Minh nhớ mãi. Cậu ấn tượng với sự tốt bụng, với nụ cười dịu dàng và khuôn mặt hồn nhiên của cô bạn nhỏ năm ấy.
Ba năm cấp ba trôi qua nhanh như một giấc mơ.
Chúng mình ai cũng có những mối tình riêng, mỗi người bước đi theo con đường riêng, mang theo những ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ. Tưởng như hình ảnh của nhau sẽ chỉ còn trong ký ức...
Nhưng định mệnh — có lẽ đã sắp đặt từ trước — lại để chúng mình gặp lại.
Lần gặp lại ấy, cả hai đều đã trưởng thành hơn. Anh giờ chững chạc, ấm áp và đầy trách nhiệm. Còn em, vẫn là cô gái dịu dàng, tươi tắn, với nụ cười trong trẻo khiến người đối diện thấy bình yên. Và dường như, chúng mình nhận ra trong nhau những điều thân thuộc — sự hài hước, niềm đồng cảm, và một cảm giác gần gũi đến lạ kỳ.
Tình yêu của chúng mình đến nhẹ nhàng như thế...Không ồn ào, không vội vã — nhưng thật, sâu, và bền bỉ. Trong tình yêu ấy có nét ngây thơ của tuổi học trò, có sự lãng mạn của tuổi sinh viên, và có cả sự chín chắn của hai tâm hồn đã biết trân trọng nhau.
Chín năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên gặp gỡ: Ba năm học chung trường, hai năm xa cách, và bốn năm yêu thương. Khoảng thời gian ấy đủ dài để chúng mình hiểu rằng — tình yêu không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà là sự kiên nhẫn, là lòng tin, và là mong muốn cùng nhau đi đến cuối con đường.
Và 29.11 này, chúng mình sẽ nắm tay nhau bước vào một hành trình mới - được gọi là “gia đình” — nơi sẽ có tiếng cười, có những buổi sáng yên bình, có cả những viên gạch nhỏ màu hồng được xếp lên từng ngày bằng thương yêu và thấu hiểu.
Tình yêu của chúng mình không phải là câu chuyện cổ tích, nhưng lại là minh chứng rằng điều đẹp nhất trên đời đôi khi bắt đầu từ những điều nhỏ bé — một ánh nhìn, một lời nhắc bài — và được nuôi dưỡng bằng thời gian, bằng lòng tin, và bằng sự dịu dàng không bao giờ cũ.