Anh từng nghĩ đời chỉ cần bạn bè, bia bọt và vài chuyến đi xa —
tự do là chân lý, yêu đương là chuyện để mai tính.
Rồi em xuất hiện – cô gái nhỏ hiền khô, nói ít, chỉ cười nhẹ mà khiến cả thế giới của anh… đứng hình.
Từ hôm ấy, anh thấy mình nói ít hơn, cười nhiều hơn,
và cả thế giới bỗng thu bé lại, chỉ còn xoay quanh một cô gái.
Được yêu em, được ở cạnh và chăm sóc cho em –
hóa ra lại là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh.
Còn em thì chẳng ngờ, sau bao lần né tránh mấy “anh chàng nói nhiều”,
lại vướng đúng một người nói không ngừng mà chẳng bao giờ biết giận thật.
Anh ồn ào, vui tính và luôn biết cách khiến em cười –
ngay cả khi em đang im lặng nhất.
Từ những lần gặp gỡ tình cờ đến những buổi chuyện trò chẳng muốn dừng,
tụi mình nhận ra tình yêu chẳng cần to tát –
chỉ cần một người nói, một người lắng nghe,
và cả hai cùng thấy bình yên là đủ. 💞
Thế là chàng trai ham vui năm nào chịu “gác cuộc đời phiêu bạt”,
và cô gái ít nói năm nào cũng học cách mở lòng nhiều hơn.
Giờ đây, tụi mình bắt đầu một hành trình mới –
nơi có tiếng cười, những bữa cơm chung và cả những ngày giận dỗi nhưng vẫn thương.
Chỉ mong cùng nhau đi hết thanh xuân này, rồi… cười với nhau thêm trăm năm nữa. 💍❤️